Đã ở tuổi ba mươi mà mơ tưởng tình yêu với cậu nhóc sinh viên chỉ hai mốt, tôi biết tôi thật sự hết thuốc chữa. Dù vậy, đâu phải cứ nói không thì ta sẽ làm được điều gì đó ngược lại.
Tôi chưa có mối tình thật sự. Hẹn hò, tôi có, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu. Nó luôn kết thúc theo cái kiểu vô cùng đau đầu. Thành thực, tôi cảm thấy yêu là thứ gì đó phiền phức. Tôi ghét phải thể hiện sự quan tâm với ai đó, cũng ghét việc ai đó quá đỗi quan tâm đến cuộc sống của tôi. Tôi thật sự không hiểu tại sao người ta có thể nhắn tin cho nhau cả ngày. Công việc của tôi quá bận rộn và tôi có nhiều thứ để chờ đợi hơn là những tin nhắn như “Em đang ở đâu”, “Em đang làm gì”, “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh”.
Tôi có thể ở đâu ngoài ở công ty. Tôi có thể làm gì ngoài việc cắm đầu vào công việc. Nếu tôi không trả lời, chỉ đơn giản là tôi không có thời gian. Bạn có tưởng tượng nổi khi đang chờ quyết định của đối tác thì điện thoại liên tục bị làm phiền bởi những tin nhắn và cuộc gọi hờn trách vô nghĩa không? Tôi cảm thấy muốn phát điên lên được. Sao người ta cứ phải thể hiện tình yêu bằng những thứ rầy rà như vậy? Thà rằng chẳng yêu đương gì hết cho xong.